Câu Mantra nằm lòng của bản thân được trích từ Kinh Thánh:
Xin thượng đế hãy ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những gì không thể thay đổi được, lòng dũng cảm để thay đổi những gì có thể và sự khôn ngoan để phân biệt hai điều này.

Tâm lý học tích cực cho biết rằng não bộ con người có xu hướng không thể ghi nhớ những nội dung nhiều, dài dòng tại các tình huống đau buồn, thất vọng, chán nản. Thông thường, tại các trường hợp bất như ý xảy ra, chúng ta sẽ hay nhớ về câu nói của thần tượng, một người quá cố, người thầy, đại khái là người có sức ảnh hưởng về tinh thần, lối sống của bản thân.
Lời khẳng định tích cực nằm ngoài vùng an toàn chính là câu mantra đề cập trên. Nó đóng vai trò sợi bấc trong ngọn nến (loại cháy được cả ngoài gió) nhằm giữ lửa niềm tin để con người có đủ động lực vượt qua các thử thách trong cuộc sống.
Nó làm mình nhớ đến câu nói nổi tiếng Fake it till u make it, mà mình đã nhắc đến trong chủ đề về kỹ năng nói trước đám đông. Hãy tưởng tượng mình là 1 diva khi bước lên sân khấu. Tất cả khán giả đang mong chờ phần diễn thuyết của chúng ta. Vùng không an toàn bởi vì mình chưa thật sự tự tin vào bản thân nhưng đã giả vờ như thật để đẩy những năng lượng và cảm xúc tích cực của mình lên cao nhất nhằm phục vụ tốt nhất cho mục tiêu đề ra.
Lời khẳng định tiêu cực tương tự như câu chuyện mình từng đọc.
Có đàn voi bị cột ở mỗi chân sau một vòng chỉ đỏ rất nhỏ, chúng thừa sức giật tung sợi dây này để chạy thoát sự giam giữ của người huấn luyện. Nhưng đàn voi vẫn ở đó ngày qua ngày khiến ai nấy đều thắc mắc và cuối cùng biết được lý do. Đàn voi từ nhỏ đã được buộc dây như thế, lúc ấy kích thước sợi dây to hơn cơ thể và đủ sức giam cầm chúng và với độ tuổi từ bé, chúng tin rằng chúng KHÔNG THỂ thoát được nơi này mãi mãi.
Câu chuyện này có lẽ đã xảy ra không nhiều thì ít với mỗi chúng ta nhất là trước khi muốn bắt đầu một điều gì đó. Ai cũng mang trong mình vài nỗi sợ, thậm chí rất nhiều và chúng trở thành niềm tin giới hạn. Niềm tin bị giới hạn kéo theo năng lượng và hành động tiêu cực dẫn đến kết quả không tốt đẹp. Nó cứ lẩn quẩn một vòng của chu kỳ đi xuống khiến bạn càng tin “MÌNH KHÔNG THỂ”.
Lời khẳng định tích cực nằm trong vùng an toàn là vùng thoải mái, nơi mà chúng ta nắm quyền kiểm soát. Mà những gì quá an toàn và ổn định thì chẳng khiến sản sinh ra động lực phấn đấu trong khi mong muốn, mục tiêu của con người lại nằm trong vùng không an toàn.
Vẫn là câu chuyện muốn trúng số nhưng không bao giờ mua vé số hoặc giả mua nhưng không bao giờ tra kết quả. Chúng ta cứ quẩn quanh với những con đường quen thuộc, biết đoạn nào khúc cua, ổ gà trong khi lại muốn ăn những quán mới, gặp những phong cảnh đẹp mới ở những con đường khác.
Trên thực tế, mình đã dùng cả ba lời khẳng định trên, nhiều nhất là loại một. Thế nên, có chuyện mình đã thành công nhờ niềm tin khẳng định vào bản thân và ngược lại, một số việc mình vẫn muốn an toàn nên cứ tin là không thể. Mình nhận thấy ở lời khẳng định tích cực không chỉ từ bản thân mà còn xuất phát từ những người truyền cảm hứng cho chúng ta như thần tượng, mentor.
Và điều quan trọng là niềm tin phải đi đôi hành động nếu không nó chỉ là luật hấp dẫn trên giấy, là NLP hàng lỗi thôi. Không có ai trở thành tỷ phú, thiên tài chỉ bằng niềm tin và những giấc mơ. Mà chính từ niềm tin CÓ THỂ, thay đổi chúng ta cách nhìn nhận, thái độ sống và làm việc. Chúng ta gặp gỡ những con người khác từ trước giờ đã từng, bắt gặp những cơ hội mới. Tất cả những điều này mới là chất liệu dệt nên giấc mơ thành hiện thực.
Như câu nói của Viktor Frankl,
Giữa những kích thích và phản ứng có một vùng không gian. Trong không gian đó là quyền lựa chọn phản ứng của chúng ta. Trong phản ứng của chúng ta là sự tăng trưởng và tự do.
Rõ ràng, để tăng trưởng và tự do không có cách nào khác là hành động. Để viết tốt hơn, không có cách nào khác là cầm bút và trao dồi kỹ năng + tư duy viết hàng ngày. Viết đi đừng sợ, đừng ngồi đó mà ngưỡng mộ thành quả từ những cây viết khác nữa. Hãy cho bản thân những lời khẳng định tích cực nằm ngoài vùng an toàn, những cái chúng ta còn khiếm khuyết để phấn đấu ở cột mốc cao hơn thay vì cứ làm những công việc thường nhật, an toàn thì mãi nhận lại những an toàn cố hữu, không tiến bộ hơn so ngày hôm qua.